Từ nhỏ, tôi đã luôn cảm thấy may mắn khi có bố dượng Toku bên cạnh. Ông không chỉ là người cha mà còn là người bạn thân thiết của tôi. Kể từ khi mẹ tôi qua đời, chính ông là người đã thay mẹ chăm sóc, nuôi nấng tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Dù không cùng huyết thống nhưng tình cảm mà ông dành cho tôi chẳng khác nào tình cảm cha con ruột thịt. Nhưng cái giá tôi phải trả là dâng hiến thân mình cho ông ta mỗi đêm, đến khi tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Những kỷ niệm tuổi thơ của tôi gắn liền với hình ảnh ông Toku. Ông thường kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích về các samurai, về những trận chiến hào hùng, về tình yêu và lòng trung thành. Ông dạy tôi võ thuật, dạy tôi cách đối nhân xử thế, dạy tôi những bài học quý giá về cuộc sống. Nhờ có ông, tôi đã lớn lên trở thành một cô gái mạnh mẽ, tự lập và biết ơn.
Giờ đây, khi tôi đã 18 tuổi, đến tuổi lập gia đình, tôi vẫn luôn trân trọng những gì ông Toku đã dành cho tôi. Ông luôn động viên và ủng hộ tôi trong mọi quyết định. Khi tôi chia sẻ với ông về người mà tôi yêu, ông đã rất vui mừng và dành cho anh ấy những lời chúc phúc chân thành.
Tuy nhiên, sâu trong lòng tôi vẫn luôn có một nỗi lo âu. Tôi sợ rằng khi lập gia đình, tôi sẽ không còn nhiều thời gian dành cho ông. Tôi sợ rằng ông sẽ cảm thấy cô đơn và buồn bã. Nhưng ông luôn an ủi tôi: “Con à, cha rất vui khi thấy con tìm được hạnh phúc của mình. Con hãy sống thật tốt và đừng quên rằng, dù có đi đâu, làm gì, cha vẫn luôn ở đây bên con”.
Tôi biết rằng, dù có lập gia đình, tôi sẽ không bao giờ quên những công ơn của ông Toku. Ông sẽ mãi mãi là người cha, người bạn thân thiết nhất của tôi. Tôi hứa sẽ luôn dành thời gian để chăm sóc và quan tâm đến ông, để ông có một cuộc sống hạnh phúc và trọn vẹn.