Hiếp dâm học sinh trung quốc không thể nào sướng hơn. Anmy là một cô gái trẻ đầy nhiệt huyết, sinh ra và lớn lên ở một thành phố nhộn nhịp của Trung Quốc. Cô đang là sinh viên năm cuối chuyên ngành văn học tại một trường đại học danh tiếng. Với vẻ ngoài thanh tú, mái tóc dài đen mượt và đôi mắt trong veo tràn đầy mơ mộng, Anmy là hình mẫu của một cô gái dịu dàng và tinh tế. Dù còn đang ngồi trên ghế giảng đường, nhưng cô luôn có ý chí mạnh mẽ và những hoài bão lớn cho tương lai. Anmy yêu thích văn chương, thích được đắm mình trong thế giới của những cuốn sách, và thường dành những buổi chiều yên tĩnh trong thư viện, nơi cô tìm thấy niềm cảm hứng và sự bình yên. Khi cảnh nóng diễn ra giữa chúng tôi, có thể thấy sự tương tác giữa hai nhân vật trở nên mãnh liệt hơn. Và thường cởi bỏ những lớp trang phục, thể hiện sự vun đắp của tình yêu và sự ham muốn. Những cử chỉ, ánh mắt và tiếng thở hổn hển sẽ được thể hiện một cách tự nhiên, khiến ai cũng cảm nhận được sự thăng hoa của tình dục và cảm xúc.
Tình yêu đến với Anmy một cách tự nhiên và dịu dàng, như chính tính cách của cô. Người đã khiến trái tim cô rung động là Luân, một chàng bác sĩ trẻ tuổi tài năng, đang làm việc tại một bệnh viện lớn trong thành phố. Luân hơn cô vài tuổi, điềm đạm và chững chạc. Anh có gương mặt ấm áp, đôi mắt sắc sảo nhưng đầy bao dung, và luôn toát lên phong thái của một người biết quan tâm đến người khác. Trong chiếc áo blouse trắng, Luân hiện lên như một hình tượng đáng tin cậy, người luôn mang theo trái tim nhiệt huyết để chữa lành những nỗi đau cho bệnh nhân.
Câu chuyện của họ bắt đầu vào một buổi chiều muộn, khi Anmy đến bệnh viện để thăm một người bạn đang điều trị sau một tai nạn nhỏ. Khi bước vào khu điều trị, cô vô tình va vào Luân đang vội vàng với một chồng tài liệu trên tay. Những giấy tờ bay tứ tung khắp hành lang, khiến cô bối rối cúi xuống nhặt lại trong khi liên tục xin lỗi. Trái ngược với sự căng thẳng ban đầu, Luân chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nói:
“Không sao đâu, cô không cần lo lắng.”
Nụ cười đó như đánh thức một cảm xúc gì đó trong lòng Anmy. Sau ngày hôm đó, họ tình cờ gặp lại nhau vài lần khi cô thường xuyên đến bệnh viện để thăm bạn. Những cuộc trò chuyện ban đầu đầy ngại ngùng dần trở nên thoải mái hơn. Luân nhận thấy Anmy là một cô gái thông minh, dịu dàng và có cách nhìn đời rất tích cực. Còn Anmy bị cuốn hút bởi sự điềm tĩnh, trách nhiệm và trái tim nhân hậu của chàng bác sĩ trẻ.
Thời gian trôi qua, tình cảm của họ cũng lớn dần theo từng cuộc trò chuyện, từng lần gặp gỡ. Luân bắt đầu chủ động nhắn tin hỏi thăm Anmy mỗi khi anh rảnh rỗi, và cô cũng luôn dành sự quan tâm đặc biệt đến lịch làm việc của anh. Những ngày Luân bận trực đêm, Anmy thường nhắn tin nhắc anh ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi khi có thể. Đôi lúc, cô còn lặng lẽ mang đến bệnh viện những hộp cơm nóng hổi tự tay chuẩn bị, để Luân có thể ăn vội trong lúc nghỉ ngơi giữa ca trực.
Mặc dù bận rộn với công việc tại bệnh viện, Luân vẫn dành thời gian bên cạnh Anmy mỗi khi có thể. Họ cùng nhau đi dạo ở công viên vào những buổi tối muộn, cùng nhau ngồi trong những quán cà phê nhỏ để trò chuyện về cuộc sống và tương lai. Anmy thường kể cho Luân nghe về những giấc mơ của cô, về mong muốn trở thành một nhà văn trong tương lai. Luân lắng nghe một cách chăm chú và luôn khích lệ cô cố gắng theo đuổi đam mê. Anh nói rằng, cuộc sống chỉ thực sự ý nghĩa khi được làm điều mình yêu thích và có một người luôn bên cạnh để sẻ chia.
Tình yêu của họ không phô trương nhưng lại ấm áp và sâu sắc. Luân luôn dành cho Anmy những hành động quan tâm nhỏ nhặt nhưng đầy chân thành. Những hôm trời trở lạnh, anh không quên mang thêm một chiếc khăn để giữ ấm cho cô. Những lúc Anmy căng thẳng vì bài vở, Luân luôn ở bên cạnh động viên và giúp cô cảm thấy bình yên. Còn Anmy, dù còn trẻ nhưng lại luôn là điểm tựa tinh thần của Luân, nhất là trong những ngày anh đối mặt với áp lực từ công việc cứu người.
Dù tình yêu của họ rất đẹp nhưng đôi khi cũng gặp phải những khó khăn. Công việc của Luân rất bận rộn, có lúc anh phải làm việc liên tục suốt nhiều ngày liền. Những buổi hẹn hò bị hủy, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi vì anh mệt mỏi, khiến Anmy đôi lúc cảm thấy cô đơn. Nhưng cô luôn hiểu rằng đó là vì trách nhiệm của Luân với bệnh nhân, và cô càng yêu anh nhiều hơn vì sự hy sinh ấy.
Một buổi tối cuối tuần, sau khi hoàn thành ca làm việc dài, Luân đưa Anmy đến một nhà hàng nhỏ trên tầng cao nhất của thành phố. Ánh đèn lung linh phản chiếu lên khung cửa sổ lớn, còn phía xa là bầu trời đầy sao. Luân nắm lấy tay Anmy, nhìn sâu vào đôi mắt cô và nói:
“Anmy, em đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc và sự bình yên mà anh chưa bao giờ có. Anh muốn được cùng em đi đến hết cuộc đời này. Em sẽ lấy anh chứ?”
Giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má Anmy. Cô mỉm cười và gật đầu, nói trong nghẹn ngào:
“Vâng, em đồng ý.”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Tình yêu của họ đã vượt qua những thử thách và khó khăn, để rồi họ quyết định cùng nhau xây dựng một tương lai đầy hạnh phúc. Với Anmy, Luân không chỉ là người yêu, mà còn là chỗ dựa vững chắc, là người luôn mang lại cảm giác an toàn cho cô. Còn với Luân, Anmy chính là nguồn động lực và ánh sáng giúp anh cân bằng giữa công việc và cuộc sống.
Câu chuyện tình yêu của họ như một bản nhạc dịu êm, giản dị nhưng đầy ắp những điều chân thành. Họ tin rằng, dù tương lai có ra sao, chỉ cần họ nắm chặt tay nhau, mọi khó khăn rồi cũng sẽ vượt qua.